Chạm dừng chân trong chuyến đi du lịch hitchhiking (xuất phát từ Tây Ban Nha, sang Pháp, Đức) của tôi hôm đó là tại Prague, Czech Republic. Tôi đến Prague lúc 5 giờ chiều, trời nhá nhem tối. Sau nửa ngày đi xe tôi cảm thấy đói nên đã vào một supermarket để mua đồ ăn. Bước chân vào supermarket, tôi đi thẳng đến chỗ khu vực bày hoa quả để mua nho – món sở trường của tôi khi sống ở châu Âu – rẻ, ngon, sạch (Việt Nam nhập khẩu những nho này nên ở Việt Nam sẽ đắt hơn và không còn tươi sạch như ở châu Âu).
Wow, có nhiều loại nho khác nhau, quả dài, ngon mọng, theo thói quen khi sống ở Tây Ban Nha (tôi học ở Tây Ban Nha và đi hitchhiking vào dịp hè), có thể là thói quen bắt đầu từ khi sống ở Việt Nam, tôi thử một quả sau đó nhặt 1 chùm đi ra cân để mua.
Từ lúc đi ra cân đến lúc chuẩn bị đi ra đến chỗ thu ngân, tôi cảm giác có một ánh mắt chằm chằm nhìn tôi. Một phần trong tôi tự nhủ, có thể là “anh chàng” nào đang nhìn cô gái đến từ châu Á đây – tôi tự cười mình rồi gạt phắt ý nghĩ đó đi – tiếp tục ra quầy thu ngân.
“Hey, đứng lại cô bé”, tôi nghe thấy một giọng rất nghiêm nghị, giọng của một người đàn ông, trong bộ quần áo bảo vệ – chính là người đã chằm chằm nhìn tôi.
“Chào anh, anh khỏe chứ”, tôi đáp lại theo thói quen.
“Cô bé biết mình đã làm gì chứ?”, người đàn ông tiến gần đến tôi và hỏi.
“Tôi nhặt nho và cân nho…”, nói đến đó tôi cảm nhận được người đàn ông muốn nói đến việc tôi ăn thử một quả nho…tôi chững lại.
“Cô bé ăn thử nho. Điều cấm kỵ ở đây”, người đàn ông nghiêm túc.
“Tôi xin lỗi. Tôi đã vô ý. Tôi đã thử và rồi mua nó…”, tôi thốt lên lời theo phản xạ nhưng cảm thấy có lỗi và lo lắng.
“Cô bé vào đây”, người đàn ông nói xong rồi bảo tôi đi đến khu vực an ninh.
Đứa trẻ non dại, ngây ngô trong tôi trỗi dậy, tôi tự thấy mình có lỗi và dằn vặt mình, và có một cảm giác là mọi chuyện đang xấu đi…
Khi bạn tập trung vào ý nghĩ tiêu cực sợ hãi, bạn càng bị nhấn chìm vào nó…
Người đàn ông mở cửa phòng an ninh, kéo ghế cho tôi ngồi và rất điềm tĩnh nói
“Cô bé có hai lựa chọn:…”
(….câu chuyện được tiếp tục vào tối nay giờ Việt Nam …)
--
A GRAPE AND A HABIT – DO WHATEVER IT TAKES
My stop on my hitchhiking trip started from Spain that day was in Prague, Czech Republic. I arrived in Prague at 5 pm. After half a day of driving, I was hungry so I went to a supermarket to buy food. Walking into the supermarket, I went straight to the stack of fruits to buy grapes - my favorite fruit while living in Europe – cheap, fresh and healthy (I was born in Vietnam, and Vietnam often imports western grapes so these grapes in Vietnam are not fresh and expensive).
Wow, there are many different types of grapes, long, delicious, as a habit when buying grapes while living in Spain (maybe started from living in Vietnam), I tried one grape, wow, delicious, then picked a bunch to weight them to buy.
From the moment I weighted the grapes to the time I was about to go out to the cashier, I felt a stare on me. Part of naughty me told myself, maybe a European "guy" was looking at a cute Asian girl - I laughed at myself and dismissed that thought - going to the cashier.
"Hey, stop the little girl", I heard a very serious voice, the voice of a man – in the security uniform- the same person who was staring at me.
"Hello, how are you," I replied in a habit when greeting people.
"Are you aware of what you just did just now?", The man came next to me and asked.
"I picked up the grapes and weighed the grapes ...", I couldn’t utter another words – as I felt the man wanted to talk about me trying a grape ...
“You tried a grape. Follow me, ”the man said seriously.
"I'm sorry. I was unintentional. I tried it to know the taste to buy it ... ”, I reflexively spoke but felt guilty and worried.
"Just follow me," the man said, and directed me to the security box.
The young, innocent child inside me rose, I found myself guilty and tormented myself, and had a feeling that things were getting worse ...
When you focus on the negative thoughts or anxiety or fears, the more you sunk into it ...
The man opened the door to the security room, pulled a chair for me to sit on, and calmly spoke
"You have two options: ..."