Then came a dawn,
when the star met the sun.
The light that once drifted quietly in the dark
bloomed across the far horizon —
no longer hiding, no longer rushing,
but calmly shining everywhere.
The warmth of truth flowed through all things,
touching the mountains,
the rivers,
and the dreams still resting in heaven’s mist.
I no longer hid behind the clouds.
I saw clearly —
the morning light was me.
The sun whispered:
“Your strength is born from stillness,
from brilliance,
from the courage to be fully you.”
And so I shine —
to be seen,
and to see.
To guide.
To give,
without apology.
For in this very moment,
the inner light becomes the outer sun.
When being turns into creation,
when leadership is no longer effort —
but love moving through all things.
Here,
now —
the star has become the sun.
—————————————
Khi Ngôi Sao Gặp Mặt Trời
Rồi đến một bình minh,
khi ngôi sao gặp mặt trời.
Ánh sáng từng lặng lẽ chơi vơi
bỗng nở rộ tận cuối chân trời —
không còn ẩn nấp, không còn hấp tấp,
và bình thản chiếu sáng muôn nơi.
Hơi ấm sự thật tràn khắp trốn,
chạm vào núi,
vào sông,
vào những giấc mơ chốn thiên bồng.
Ta thôi không ẩn mình sau mây nữa.
Ta nhìn rõ ánh ban mai ấy chính là ta.
Mặt trời khẽ nhắn:
“Sức mạnh của bạn sinh ra từ tĩnh lặng,
từ rực rỡ,
từ lòng can đảm được là chính bạn đây.”
Và ta tỏa sáng —
ta được nhìn thấy,
và để nhìn thấy.
Để dẫn đường.
Để trao đi,
không cần xin lỗi.
Bởi khoảnh khắc này,
ánh sáng bên trong hóa thành mặt trời bên ngoài.
Khi hiện hữu trở thành sáng tạo,
khi lãnh đạo không còn là nỗ lực —
mà là tình yêu chuyển động khắp muôn nơi.
Ngay đây,
bây giờ —
ngôi sao đã là mặt trời.