Hello Sept #FREE OUR MIND#
A STORY OF JEN'S MIND AND THE CAT IN THE DISH BAG
Hello September, freedom month, freedom week, freedom day, freedom moment... from within us. Wishing us, in Vietnam - where there is a day to celebrate the country's independence and freedom, or wherever we are from, to continue to practice freeing our minds, to be our true and best selves.
In the last days of last month, Jen was in a practice program on the mind - changing the ineffective habit patterns of the mind. There is a crucial rule in the program that all participants do not talk to each other during the program (except for the closing session), allowing each person to have silence to observe their minds more deeply.
Every day, participants practice from 4:00 am to 9:30 pm, with one main meal, lunch. Each person has a fixed seat and a set of dishes to get food, then wash the dishes themselves, put them back in their bags, and put them back on the table.
Jen often has lunch, and usually comes after everyone else has almost finished eating. Jen is generally the last one to sit down, sitting down to rest or walking to digest before going to take a lunch break.
During that lunch, there was another student who had participated in a similar program before, who was also staying in the dining area with Jen.
She sat in the front row, 4 tables away from Jen. She sat on the row to Jen's left.
Jen and the lady just sat there...
Then Jen - me, myself - experienced a short 'movie' in the mind...
---
Where we lived and practiced during the program, there were often stray cats, and the cats usually came to places where people lived. When we ate they came to where we ate. When we practiced they came to where I practiced.
---
While the dear lady and I were sitting there in relaxation, my ears suddenly heard a louder-than-usual cat meowing, and I came to have the perspective that there was a cat in the dining area - even though I hadn't seen it and had no intention of looking or searching.
And I went looking for evidence to prove that conclusion - and I saw that evidence - amazing - it was the food bag on the table opposite the table where the lady was sitting.
The food bag was heaving - unusually. The heaving of the food bag was big enough to feel like there was a cat in it. And in my mind, a scene from a 'movie' was created - the cat got into that utensil bag, enjoying the comfort of the ceiling fan above...
Oh, in my mind I argued, but why did the cat get into that bag, and not another bag...That bag was not closed, and there was a fan above, so the cat could enjoy the coolness...
Oh, then why did the cat have to get into the bag, not outside to cool off...That's right, because cats, they like to get in there too...
In short, no matter what you want to ask, there is a high possibility that the cat is in there...
Well, well, you are practicing purification and changing your mind's reaction to things. Are you creating your own story seeing something the way your mind wants it to be instead of seeing it as it is?
Maybe, but no, look, the lady is also looking at the bag - to see if there is a cat...
Well, well, my friend, what's wrong with having a cat, what's wrong without a cat? Just sit there, and focus on what you're doing, which is just sitting...
Yes, yes, yes, but...
But what? Ok, let's say there is a cat in there. What do you do...
Not doing anything, ..., I don't intend to tell the lady. I just feel like I need to do something because the cat is in there - playing with another student's food. If they don't know, tomorrow they will eat those dishes...
So what...
Is that okay, they need to know that I have to do something...
Ok, so did the lady do anything? She was sitting so close to the bag. She would know if there was a cat or not. She is a former student - experienced. She would know how to behave - so as not to disrupt breaking the rule of complete silence in the course...
Yes, maybe because of the need to be silent, she hasn't done anything yet... in short, instead of thinking too long, I need to do something It's best to check if there's a cat - if there is, go tell the course manager (In this program, students are not allowed to talk to each other, but if there's something really important, you can tell the course manager).
So let's stand up, what are we waiting for...
I breathed harder than usual. My body was filled with a feeling of needing to do something... I stood up, walked up to the dear lady, and looked inside the bag...
And it was wonderful, my mind was satisfied with the truth - there was no cat in the bag ^^
The lady looked at me when she saw me walking up and looking at the bag...
Both the lady and I adjusted ourselves to go into silence, not even making eye contact - according to the rules of the program. Everything returned to its original state, and the lady and I continued to sit and rest at our own pace.
The long conversation above took place for a few minutes... in my mind. And I reacted instead of observing things as they were with equanimity - one of the focuses of our practice program.
What was in that bag, was not the cat, but more 'my own mind'.
The pattern of my mind over the years, trying every day, determined to finish, to complete... From one perspective, it was great. Thank you, the old pattern. At the same time, from another perspective, she also created a habit pattern of drawing up challenges herself - to solve them herself. She has combined real-life challenges, and relentless action, to deal with challenges she has created herself.
Congratulations and thank you, for looking at yourself from a different perspective every day…
Wishing you to turn the practice of using the power of the mind into a lasting and effective way…
Wishing you and me to practice freeing our minds every day…
Thank you, us
===
CHÀO THÁNG 9
#FREE OUR MIND-THỰC HÀNH GIẢI PHÓNG TÂM TRÍ#
MỘT 'ĐOẠN PHIM NGẮN' TÂM TRÍ CỦA BẠN JEN VÀ CON MÈO TRONG TÚI ĐỰNG BÁT ĐĨA
Chào tháng 9, tháng tự do, tuần tự do, ngày tự do, khoảnh khắc tự do...từ bên trong chúng ta. Chúc chúng ta, ở Việt Nam - nơi có ngày kỉ niệm ngày đất nước độc lập tự do, hay ở đâu, tiếp tục có tự do trong tâm trí, tự do được là con người thật và tuyệt nhất của mình.
Những ngày cuối tháng qua, Jen ở trong một chương trình luyện tập thực hành về tâm trí - thay đổi thói quen khuôn mẫu chưa hiệu quả của tâm. Có một quy tắc trong chương trình là tất cả học viên tham gia không nói chuyện với nhau trong suốt chương trình (trừ buổi kết thúc chương trình), góp phần để mỗi người có sự tĩnh lặng để tự quan sát tâm trí sâu hơn.
Mỗi ngày học viên thực hành từ 04h00 sáng đến 09h30 tối, có một bữa chính là bữa trưa. Mỗi người có một chỗ ngồi cố định và bộ dụng cụ bát đĩa cố định để lấy đồ ăn, rồi tự đi rửa bát sau đó cho lại vào túi đồ rồi để lại vào chỗ ngồi trên bàn ăn.
Jen hay dùng bữa trưa, và hay đến sau khi mọi người ăn gần xong. Jen thường là người ngồi lại vào lúc cuối cùng để ngồi nghỉ hay đi bộ tiêu hóa trước khi đi nghỉ trưa. Bữa trưa đó, có một người học viên đã từng tham gia một chương trình tương tự trước đây, cũng ở lại khu vực ăn cùng Jen.
Chị ngồi ở hàng ghế trước cách Jen 4 cái bàn. Chị ngồi dãy bên tay trái của Jen.
Jen và chị cứ ngồi vậy...
Rồi Jen được trải nghiệm một ‘đoạn phim’ nhỏ trong tâm trí chính Jen (là nhân vật xưng 'tôi' ở đoạn tiếp theo câu chuyện)...
...
Ở chỗ chúng tôi ở và thực hành, hay có mèo hoang đến, và các cô cậu mèo hay đến chỗ có người, lúc chúng tôi ăn thì đến chỗ chúng tôi ăn, lúc chúng tôi thực hành thì đến chúng chỗ tôi thực hành.
Lúc cả tôi và chị đang ngồi một cách tự nhiên đó, tai tôi bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu to hơn thông thường, trong tôi tự đưa ra một kết luận - một góc nhìn là có mèo ở khu vực nhà ăn - dù tôi chưa nhìn thấy và cũng chưa có ý định nhìn hay tìm kiếm.
Và tôi đi tìm các bằng chứng để chứng minh cho kết luận đó - và tôi đã nhìn thấy bằng chứng đó - tuyệt vời - đó là cái túi đựng đồ ăn ở bàn đối diện với bàn người chị đang ngồi.
Cái túi đựng dụng cụ đựng đồ ăn đó phập phồng - thật bất thường. Nhịp độ và mức độ phập phồng của cái túi đựng dụng cụ đồ ăn đó đủ lớn để cảm giác như có một chú mèo trong đó. Và trong tâm trí tôi một cảnh trong một 'bộ phim' đã được tạo ra - chú mèo đã chui vào cái túi đựng dụng cụ đồ ăn đó, hưởng cảm giác thoải mái của cái quạt trần ở phía trên...
Ồ, trong tâm trí tôi lại tự phản bác, nhưng sao con mèo đó lại chui vào cái túi đó, mà không phải cái túi khác...Đúng rồi, cái túi đó nó không đóng, và có cái quạt ở bên trên, nên con mèo được hưởng mát...
Ồ, thế tại sao con mèo lại phải chui vào túi, không ở ngoài cho mát...Đúng rồi, vì mèo, cũng thích chui rúc đó...
Tóm lại, không quan trọng bạn muốn hỏi gì thì hỏi, khả năng cao có con mèo trong đó...
Chà chà chà, bạn đang thực hành thanh lọc và thay đổi phản ứng của tâm với sự vật hiện tượng, bạn có đang tự tạo câu chuyện - nhìn 1 việc theo hướng mà tâm trí bạn muốn thay vì nhìn nó như là nó?
Cũng có thể, nhưng mà không đâu, nhìn kìa, người chị cũng đang nhìn cái túi - để xem có con mèo không...
Chà chà chà, bạn ơi, có mèo thì đã sao, không có mèo thì đã sao, bạn cứ ngồi đó đi, và chú tâm vào việc bạn đang làm, đó là chỉ ngồi thôi...
Đúng đúng đúng, nhưng mà...
Nhưng mà sao, Ok, cho là có con mèo trong đó thì bạn làm gì...
Cũng không làm gì cả, ..., mình cũng không có ý định nói với người chị, mình chỉ thấy là mình cần làm gì đó, vì con mèo ở trong đó - chơi với đồ đựng thức ăn của một học viên khác - nếu họ không biết, mai họ sẽ ăn bằng các bát đĩa đó...
Vậy thì sao nhỉ...
Vậy mà không sao ư, họ cần được biết chứ, mình phải làm gì đó chứ...
Ok, vậy người chị kia có làm gì không, chị ý ngồi gần cái túi như vậy, chị ý chắc sẽ phải biết có mèo hay không, chị ý là học viên cũ - có kinh nghiệm, chắc chị ý biết nên ứng xử như nào - để không phá vỡ quy tắc im lặng hoàn toàn trong khóa học...
Đúng, có thể vì cần phải im lặng, chị ý chưa làm gì...tóm lại, thay vì suy luận quá lâu, mình cần làm gì đó, tốt nhất là nên để kiểm tra xem có con mèo không - nếu có thì đi nói với người quản lý khóa học (trong chương trình này, học viên không được phép nói chuyện cùng nhau, nhưng có việc thật cần, có thể nói với quản lý khóa học).
Vậy thì đứng dậy thôi, còn chờ gì nữa...
Tôi thở mạnh hơn thường, người tôi giấy lên một cảm giác cần phải làm gì đó...Tôi phăng phăng đứng dậy, đi lên trên cạnh người chi, và nhìn vào trong cái túi...
Và thật tuyệt vời, tâm trí tôi đã được thỏa mãn bằng sự thực - không có con mèo nào trong cái túi cả ^^
Người chị nhìn tôi khi thấy tôi đi lên và nhìn cái túi...
Cuộc hội thoại dài trên diễn ra trong một vài phút... trong tâm trí tôi. Và tôi đã phản ứng thay vì quan sát sự vật như nó là với sự bình tâm - một trong những thứ chương trình giúp chúng tôi thực hành mỗi ngày.
Mô thức của tâm tôi trong những năm qua, cố gắng mỗi ngày, quyết liệt phải cho xong, phải hoàn thành...Ở một góc nhìn, thật tuyệt vời, cảm ơn bạn ý. Và đồng thời, một góc nhìn khác, bạn ý cũng tạo ra một mô thức thói quen là tự vẽ ra những thử thách - để tự đi giải quyết nó. Bạn ý đã kết hợp xử lý thách thức thực tế, và hành động không nghỉ, để xử lý cả thách thức do bạn ý tự tạo ra.
Chúc mừng và cảm ơn bạn ý, đã mỗi ngày tự nhìn thêm một góc nhìn về chính bạn ý …
Chúc bạn ý, biến thực hành dùng sức mạnh tâm trí theo cách hiệu quả bền lâu…
Bạn đang dùng sức mạnh tâm trí của bạn thường xuyên như thế nào? để 'tạo ra và nghiêm trọng hóa vấn đề' hay nhiều hơn để giải phóng, gọi tên, 'gieo trồng, chăm sóc' những hạt mầm thật và 'đã' nhất trong bạn?...
Chúc bạn và tôi, chúng ta, thực hành giải phóng tâm trí chúng ta mỗi ngày…Quyết liệt hành động đi cùng Biết ơn, Bình an hài hòa.