WHEN THE EARTH MEETS THE UNIVERSE
#rebirthleaders #1000soulsinme #jenbooks
Then came a night,
when the Earth met the Universe —
not through an explosion,
but through a breath.
The Earth stopped spinning in its old rhythm,
exhaled roots, inhaled clouds.
Each tree became a prayer,
each river — a living vein of song.
The Earth gave —
not out of need,
not out of want,
but because every breath
was love itself.
Love drifted through each grain of dust,
through each footprint left upon the path.
The galaxies leaned closer,
listening to the song without words.
Light fell softly like rain,
washing the dreams still lost at sea.
The Earth lifted her head —
mountains hummed with gratitude,
and oceans sang what they remembered:
“I am ready to return —
to the vast Universe that once called my name.”
The Universe whispered back:
“You never left.
I have breathed through your every breath,
and smiled through your moments of joy.”
The light then —
did not burn,
it seeded.
Did not divide,
it dissolved.
The oceans shimmered with stardust.
The trees swayed in the meditation of wind.
And every human heart
beat in rhythm
with the breath of the cosmos.
I felt it —
that great returning,
needing no words,
only stillness.
Where the body melts into eternity,
and the soul blends with endless space.
No more above,
no more below,
no me,
no you —
only One
breathing through all that is.
When the Earth meets the Universe,
gratitude becomes gravity.
Presence becomes orbit.
And love —
keeps expanding,
like the first breath of light.
Here,
now,
within every particle of dust,
and within me —
the Universe still smiles.
===========
Khi Trái Đất Gặp Vũ Trụ
Rồi đến một đêm,
Trái Đất gặp Vũ Trụ —
không qua tiếng nổ,
mà bằng hơi thở.
Đất thôi quay cuồng trong nhịp cũ,
thở ra rễ, hít vào mây.
Mỗi tán cây là lời nguyện,
mỗi dòng sông là mạch máu đang say.
Trái Đất trao đi —
không vì cần, không vì muốn,
mà vì chính hơi thở ấy là yêu thương.
Tình yêu lan qua từng hạt bụi,
qua từng bước chân người lên đường.
Những dải ngân hà khẽ cúi xuống,
lắng nghe bài ca không lời.
Ánh sáng lặng yên rơi xuống như mưa,
rửa những giấc mơ còn trôi dạt xa khơi.
Trái Đất ngẩng đầu —
núi ngân lên niềm biết ơn,
biển hát vang điều đã nhớ:
“Ta sẵn sàng trở về,
với Vũ Trụ bao la đã từng gọi tên ta.”
Vũ Trụ khẽ đáp —
“Bạn chưa từng rời đi.
Chính Ta vẫn thở trong từng hơi bạn hít vào,
và mỉm cười qua từng khoảnh khắc bạn vui.”
Ánh sáng khi ấy —
không đốt cháy,
chỉ gieo mầm.
Không chia lìa,
chỉ hòa tan.
Đại dương lấp lánh bụi sao.
Cây cối rung trong điệu thiền của gió.
Và mỗi trái tim người
trở thành nhịp đập của muôn vì tinh tú.
Ta cảm nhận —
sự trở về không cần tiếng nói,
chỉ cần lặng im.
Nơi thân thể tan vào vĩnh hằng,
và linh hồn hòa cùng không gian vô tận.
Không còn trên hay dưới,
không còn ta hay người,
chỉ có Một —
đang thở qua muôn đời.
Khi Trái Đất gặp Vũ Trụ,
lòng biết ơn hóa thành lực hút.
Sự hiện diện trở thành quỹ đạo sống.
Và tình yêu —
tiếp tục mở rộng,
như hơi thở đầu tiên của ánh sáng.
Ở đây,
ngay bây giờ,
trong từng hạt bụi,
và trong ta —
Vũ Trụ vẫn đang mỉm cười.
