❤ #SuperSundayGratitude #withjen
"Because you were kind to me." 🌞
#kindnessheals #kindnessignites
Today, we booked a car from our hotel to the airport.
As we settled in, Jen asked the driver,
“Would it be okay if we stopped to buy some bread along the way?”
He paused for a moment, then replied,
“We can — but that means you’ll need to pay for the waiting time. Around half of the fare. Are you okay with that?”
We said yes.
(Even though I’ve used similar services before and had stopped to buy things along the way without ever being asked to pay extra.
I often offered to pay more — as a way to say thank you.)
Even though it felt a little strange when I reflected on those past experiences, I appreciated his honesty and clear communication.
As we passed a bread shop, we made the stop.
I picked up some loaves — for my coworker, for myself… and, as usual, one extra for the driver.
(And yes — if he didn’t accept it, we’d just enjoy it later.)
When I got back in, I handed him the bread — and he accepted it.
And when we arrived at the airport, ready to pay,
he smiled and said,
“No need to pay for the stop. You were kind to me.”
✨ Just like that, we are grateful to be reminded…
Kindness, when given freely, often finds a gentle way to return.
Not in grand gestures — but in soft moments.
In a loaf of bread.
In a shared pause.
In someone feeling seen.
Here’s to the quiet exchanges that make our days — and our hearts — a little warmer.
With love and gratitude for a beautiful new week.
✨ Self-Coaching Reflection Corner
When was the last time I gave without expecting anything in return?
How do I normally respond when others are clear about their needs or boundaries?
What quiet act of kindness have I received recently — and did I truly let it in?
Is there a moment today where I can offer something small… with great love?
===
“Vì bạn đã tử tế với tôi.” 🌞
#kindnessheals #kindnessignites
Hôm nay, chúng tôi đặt một chuyến xe từ khách sạn ra sân bay.
Khi đã yên vị trên xe, jen hỏi anh tài xế:
“Anh ơi, mình có thể ghé mua bánh mì trên đường được không ạ?”
Anh tài xế ngập ngừng một lúc rồi nói:
“Được thôi — nhưng như vậy thì bạn sẽ phải trả thêm phí chờ, khoảng một nửa giá chuyến đi. Bạn thấy ổn chứ?”
Chúng tôi gật đầu đồng ý.
(Dù trước đây tôi từng đi những chuyến tương tự và đôi lúc cũng ghé mua đồ mà không bị tính thêm phí.
Tôi thường tự nguyện trả thêm để bày tỏ sự biết ơn.)
Dù cảm thấy hơi lạ khi nghĩ lại những trải nghiệm trước, tôi vẫn trân trọng sự rõ ràng và thẳng thắn của anh tài xế.
Chúng tôi dừng lại ở một tiệm bánh bên đường.
Tôi mua vài ổ bánh — cho đồng nghiệp, cho mình… và như thường lệ, mua thêm một ổ nữa cho anh tài xế.
(Và nếu anh tài xế không muốn nhận thì chúng tôi sẽ dùng sau đó.)
Khi tôi quay lại xe, tôi đưa bánh cho anh tài xế — và anh tài xế nhận lấy một cách vui vẻ.
Khi đến sân bay và chuẩn bị thanh toán, anh tài xế mỉm cười và nói:
“Bạn không cần trả khoản phí đợi, vì bạn đã tử tế với tôi.”
✨ Chúng tôi lại biết ơn được nuôi dưỡng suy nghĩ rằng…
Sự tử tế, khi trao đi một cách chân thành, không kì vọng, thường sẽ quay trở lại theo cách tự nhiên nhất.
Không phải bằng những hành động lớn.
Mà có thể qua những khoảnh khắc thật nhỏ:
Một ổ bánh mì.
Một cái dừng chân.
Một ánh mắt được thấu hiểu.
Gửi đến những trao đổi nhẹ nhàng nhưng làm ấm cả ngày dài — và cả trái tim ta.
Với tình yêu và lòng biết ơn cho một tuần mới thật đẹp.
✨ Góc Tự Huấn Luyện:
Lần gần nhất tôi trao đi mà không mong nhận lại là khi nào?
Tôi thường phản ứng thế nào khi người khác thể hiện rõ nhu cầu hoặc ranh giới của họ?
Gần đây tôi đã nhận được một hành động tử tế thầm lặng nào — và liệu tôi có thật sự đón nhận nó chưa?
Hôm nay, liệu có khoảnh khắc nào tôi có thể trao đi một điều nhỏ bé… với tất cả tình yêu?