🌿 The Forest of Our Souls

There is a forest that has grown quietly within us.

Each tree is a time we have lived. Each seed, a dream we once planted.

Now, as we walk through this forest, we see what time has done. Some roots go deep, intertwining with memories of our childhood - the soil near the place where we were born. That corner of the forest feels familiar, filled with voices of our relatives, our old friends, with love that hums beneath the layers of longing.

They call to us — softly, sometimes insistently - their frequencies rising like wind through old leaves, asking us to settle, to create the safety and stability others have found.

And we feel the pull to let our abundance become their rain. Sometimes, we rushed to water it. Sometimes, we watered from guilt. Sometimes, we watered from fear of not enough.

And then, we have learned a different way - to water not from urgency, not from pressure, not from trying to accelerate what has its own divine rhythm.

For a tree cannot bloom faster just because we wish it to. It must absorb sunlight and rain at its own pace. We have chosen to walk the forest daily - with love, attention, and patience. We water the relatives trees gently, without force. We let the roots drink when they are ready. And we remind ourselves: abundance is not pressure — it is presence.

It is a slow river that feeds everything in time.

Across the forest, we see blossoms opening - bright, bold, radiant, showing what’s possible. Others are still seeds beneath the soil, working quietly, unseen, but alive. When those blossoms open, we gather their fruits with joy and share them — with our family, our companions, our world. Our forest becomes a paradise where gratitude replaces worry, and giving feels like breathing.

And we know this forest — is not belong to one person, it is ours. And we are learning, daily, to walk it with grace, to water it with peace, to let life unfold — naturally, abundantly, harmoniously.

Some corners hum with the voices of kindred souls - teachers, friends, kindred spirits - their care interwoven with expectation, their love entangled with the longing for performance. Once, we felt sorry for not performing enough as we have done. And we then we understand: infinitive growth does not come from proving, but from flowing.

We appreciate but don’t chase the approval, we listen for alignment. We let those who need the stage take it, and we move where our souls can breathe. Because it is not one forest — it is forest to forest, house to house, river to river, sea to sea - all connected, all thriving, all blossoming together.

All is in us.

#rebirthleaders #jencoaching #1000soulsinme #jenbooks

🌿 Khu Rừng Tâm Hồn

Có một khu rừng đang âm thầm lớn lên trong chúng ta. Mỗi thân cây là một thời gian sống ta đã đi qua, mỗi hạt mầm là một giấc mơ từng được gieo trồng.

Giờ đây, khi bước đi giữa khu rừng ấy, ta thấy được dấu vết của thời gian. Có những rễ cây đâm sâu, quấn lấy ký ức tuổi thơ – mảnh đất nơi ta từng sinh ra. Góc rừng ấy thật quen thuộc, đầy tiếng gọi của người thân, của những người bạn xưa, của tình thương thẳm sâu trong nỗi nhớ.

Họ gọi ta — khẽ khàng, đôi khi da diết — âm thanh của họ như gió lùa qua lá cũ, nhắc ta hãy dừng lại, hãy xây đắp, hãy tạo nên sự ổn định mà bao người khác đã có. Và ta cảm nhận được sự thôi thúc ấy — muốn cho đi, muốn nuôi dưỡng, muốn để sự sung túc của mình trở thành cơn mưa nuôi rừng.

Đã từng, ta tưới bằng tội lỗi. Đã từng, ta tưới bằng nỗi sợ thiếu thốn. Và sau đó, ta học một cách khác — tưới không vì lo âu, không vì áp lực, không vì muốn đẩy nhanh điều vốn có nhịp điệu thiêng liêng của riêng nó. Bởi vì một cây không thể nở hoa nhanh hơn chỉ vì ta mong muốn. Nó cần hấp thụ nắng và mưa theo nhịp của chính mình.

Thế nên, ta chọn đi dạo trong khu rừng mỗi ngày — với tình thương, sự chú tâm và kiên nhẫn. Ta tưới những cây gia đình nhẹ nhàng, không ép buộc. Ta để cho rễ tự đón lấy dòng nước khi chúng sẵn sàng.

Và ta tự nhắc mình: Sự sung túc không phải là áp lực — đó là sự hiện diện. Là dòng sông chảy chậm, nuôi dưỡng mọi điều đúng lúc. Trong khu rừng, ta thấy những nụ hoa đang nở — tươi sáng, rực rỡ, cho thấy điều có thể xảy ra.

Những hạt mầm khác vẫn còn nằm dưới đất, âm thầm làm việc, chưa lộ diện, nhưng vẫn sống động. Khi những bông hoa ấy nở, ta hái quả trong niềm vui và chia sẻ với gia đình, bạn bè, và thế giới. Khu rừng của ta trở thành thiên đường, nơi lòng biết ơn thay thế lo âu, và cho đi trở thành hơi thở tự nhiên. Bởi khu rừng này — không chỉ là của riêng ta, nó là của chúng ta. Và chúng ta đang học, mỗi ngày, đi trong khu rừng ấy bằng sự nhẹ nhàng, tưới nó bằng bình an, và để cuộc sống tự nhiên mở ra — một cách phong phú, dịu dàng, và hòa hợp.

Có những góc rừng vang vọng giọng nói của những tâm hồn tri kỷ — những người thầy, người bạn, những linh hồn đồng hành — tình thương của họ đan xen với kỳ vọng, sự quan tâm của họ gắn liền với khát vọng thể hiện.

Đã từng, ta cảm thấy có lỗi vì chưa “đủ hiệu suất như chúng ta đã từng”. Nhưng rồi ta hiểu ra: Sự trưởng thành thật sự không đến từ việc chứng minh, mà từ việc thuận theo dòng chảy linh hồn.

Ta trân trọng, nhưng không chạy theo sự công nhận. Ta lắng nghe sự hòa hợp. Ta nhường sân khấu cho những ai cần nó, và ta đi về nơi tâm hồn có thể thở.

Bởi vì đó không chỉ là một khu rừng — mà là rừng nối rừng, nhà nối nhà, sông nối sông, biển nối biển — Tất cả đều kết nối, đều đang sinh sôi, đều đang nở hoa cùng nhau.

Tất cả đều ở trong nhau.

🌸

#taisinhlanhdao #1000tamhontrongtoi #jenbooks