The little boys, me, and the 'coaching' dialogue.
-------------
On the last day of the year, I was sitting and writing at my favorite coffee shop, surrounded by my photos capturing moments from the year.
Three boys, about 10 years old, with their parents sitting at the table next to them, spontaneously came over to my table. They looked at the pictures, ran around playing, and then returned to look at the photos again, in a very natural way.
Seeing the three boys turn back to look at the pictures intently, I asked, "Which picture do you find the most interesting?"
The youngest boy then pointed to a picture of me hugging one of the people in the photo (a female participant at an event summarizing the training course). The other two boys didn’t choose any photos.
The oldest boy asked, “What do you do…?"
Hix, that was a difficult question to answer for me. My parents used to make fun of me for having a job without a name.
I asked, “Can you guess what I do?”
“I don’t know…” he replied.
I then asked, “Do you know anyone who does something like this… and would you want to do something like this?”
The boy was silent for a moment.
“Ah, my dad has a job like this… I think… but I haven’t seen his face here…” he replied, smiling, before running off to play with the other two boys.
Every day has interesting, meaningful moments that arise from random situations. If we observe closely and ask questions to understand, we can feel them.
If we approach life with innocence, like children, asking to understand, we can feel the sensations of life in every moment.
What beauty have you witnessed today?
----------------------------------------------------------
Cậu bé, tôi và cuộc đối thoại 'coaching'
----
Vào ngày cuối năm, tôi ngồi viết tại quán café yêu thích, bên cạnh những bức ảnh ghi lại khoảnh khắc của năm.
Ba cậu bé ở độ tuổi gần 10 tuổi, có bố mẹ ngồi bàn bên cạnh, một cách tự nhiện, đến cạnh bàn tôi, ngắm nghía các bức ảnh, sau đó chạy đi một vòng nô đùa, rồi quay lại ngắm nghía các bức ảnh; một cách rất tự nhiên.
Thấy ba cậu bé quay trở lại ngắm nghía ảnh chăm chú, tôi hỏi: ‘Con thấy bức hình nào thú vị?’
Cậu bé nhất trong ba cậu chỉ xung quanh rồi chỉ vào một bức ảnh tôi ôm một người trong ảnh (một chị học viên trong một buổi sự kiện tổng kết khóa huấn luyện). Hai cậu bé kia không chọn ảnh nào.
Cậu bé lớn nhất nói ‘Cô làm nghề gì đấy…?’
Hix, câu hỏi khó trả lời với tôi. Bố mẹ hay trêu tôi là nghề không tên. Tôi bảo ‘Con đoán đó là nghề gì…’.
‘Con không biết…’, cậu bảo.
Tôi hỏi ‘Con có biết ai làm tương tự như này chứ…, mà con có muốn có cảm giác làm những thứ như này không’.
Cậu bé lặng thinh một lúc.
‘À, bố con có làm nghề như này…con nghĩ vậy…nhưng chưa thấy mặt bố con ở đây…’, cậu trả lời xong cười và chạy đi chơi tiếp với hai cậu bé còn lại…
…
Mỗi ngày có những khoảnh khắc thú vị, ý nghĩa, đến từ những tình huống ngẫu nhiên…nếu chúng ta quan sát, đặt câu hỏi để thấu hiểu, chúng ta sẽ cảm nhận được nó. Nếu chúng ta có sự hồn nhiên, như những đứa trẻ, hỏi để thấu hiểu, chúng ta cảm nhận được những cảm giác sống trong từng khoảnh khắc…
Bạn trải nghiệm khoảnh khắc đẹp nào trong cuộc sống gần đây...