Jen Vuhuong

View Original

DIFFERENT ANGLES OF ABSOLUTE SELF-INDEPENDENCE; INTERDEPENDENCE; UNITY❤

DIFFERENT ANGLES OF ABSOLUTE SELF-INDEPENDENCE; INTERDEPENDENCE ❤

#SuperSunday #Notes

As a child, when my mother punished me for not doing my homework, and put me out to stand on the street at night, that 'little girl' decided to be absolutely independent - deciding for herself what to study, what to do, what to create…

And when many people around me doubted my plans for 'studying engineering or 'going abroad' or ‘creating my own projects/programs’, I formed the habit of always challenging the external voices, the social norms of society, and even some best practices of some areas in life. I also trained myself to be absolutely independent, to do everything myself.

Absolute independence, believing in what is possible or what I really want, despite outside doubts, has helped me achieve some things that were 'impossible' in the place where I was born, or a number of things that seem to be the limits of a countryside kid.

From another perspective, being absolutely independent, and challenging what is outside, sometimes harms me. I don't regret it, but when I see it happening again, I wonder 'What's important here?': doing the opposite of the social norm is important or what is best for the ‘most important thing – the mission’ is important. I gradually learned how to harmonize with listening to myself and what is out there in the universe to create the most harmonious music for my 'mission' journey. I gradually practiced immersing myself in the feeling of 'interdependence' and 'unity' - connection and harmony with each other.

Through my recent experience of trail running, I have been able to see more clearly the perspectives of absolute independence, challenging things outside, and harmony with each other.

This week, I participated in a 75km trail in Lam Dong Da Lat, with the highest elevation of more than 1900m. Even though I had not participated in the trail before and had no trail equipment to accompany me (other than the fact that I exercised every day since childhood), I believe in one’s physical strength. Before I left, a friend who had done a lot of trail running offered me some trail gear and he lent me a water and food bag.

I relied on my years of sports training and regular climbing but was not prepared for 75km – no gears, no light, no sticks, no water bag. Before the day of running, a trail coach told me about his similar experience. He thought that he was strong because of daily exercise, so the first time he ran the trail, he did not prepare properly, including not preparing his gear carefully. And the person who went at the same pace as him on the flat road, with the stick, went ahead during the uphill part and crossed the finish line 15 minutes before him.

After this experience, he allowed himself to learn how to use poles and other climbing techniques, in addition to 'relying on his health'. He has improved his results significantly in other climbs, and most importantly, he finds that his body is healthier and more sustainable when combining science and listening to his body.

There is a small voice inside me, each profession has 'best practices' - lessons/techniques/notes summarized by humanity, I can learn to add tools - combined with belief in myself. Before the race, I listened to what the coaches had to say about what to pay attention to when trail running different distances. I applied it and I found that my body felt refreshed and could still function after running, instead of 'overusing' my body so that it would be 'paralyzed' after 75km of running.

The first stage of self-control is always challenging surrounding theories, and absolutely believing in the power of belief in human potential.

Another stage then is – to inherit the best of what humanity has gathered, without needing to 're-invent the wheel', and devote oneself to what is the true value of oneself, while still applying the power of belief in human potential. It is exciting to experience the stage of independence coming with interdependence and unity.

No matter what stage you are at, I believe it is a stepping stone to the next experiences if you let yourself regularly look back at what is really important - and let that important thing be the guide for action. And knowing that, you are not alone, we are together!

Have a great united week!

---

NHỮNG GÓC ĐỘ KHÁC NHAU CỦA TỰ LẬP TUYỆT ĐỐI; CON ĐƯỜNG ĐẾN SỰ TỰ LẬP TUYỆT ĐỐI VÀ CÙNG NHAU

Hồi bé, khi Jen được mẹ phạt không làm bài tập về nhà, ra đứng đường vào đêm tối, ‘cô bé’ Jen lúc đó đã quyết định sẽ tự lập tuyệt đối – tự quyết định học gì, làm gì, kiến tạo gì…

Và khi được nhiều người xung quanh sẽ nghi ngờ về các dự định của mình ‘học Bách Khoa’ hay ‘đi nước ngoài’ hay tự tạo các dự án/chương trình, mình đã hình thành thói quen luôn thách thức lại những tiếng nói ở bên ngoài, những phong tục tập quán, hay cả những bài học thực tiễn được đúc kết trong một số lĩnh vực của cuộc sống. Tôi cũng rèn cho mình sự tự lập tuyệt đối, tự làm mọi việc.

Việc tự lập tuyệt đối, tin vào những gì có thể hay mình thực sự muốn, dù có sự nghi ngại từ bên ngoài, đã giúp tôi đạt được một số những điều ‘tưởng như không thể’ ở nơi tôi sinh ra, hay một số những điều tưởng là giới hạn của ‘cô bé đến từ vùng quê’.

Ở một góc độ khác, việc tự lập tuyệt đối, thách thức lại những gì ở ngoài, cũng thỉnh thoảng làm tổn hại tôi. Tôi không tiếc nuối, nhưng khi thấy việc đó lặp lại, tôi tự hỏi ‘điều gì quan trọng ở đây?’: làm ngược lại những gì ở ngoài kia là quan trọng, hay điều gì tốt nhất cho ‘điều quan trọng nhất – sứ mệnh’ là quan trọng. Tôi dần dần học được cách để hòa hợp với lắng nghe bản thân và những gì ở ngoài vũ trụ để tạo bản nhạc hòa hợp nhất cho hành trình ‘thực hiện sứ mệnh’ của mình. Tôi dần dần được thực hành hòa mình vào cảm giác ‘interdependecne’ và ‘unity’ – kết nối và hòa hợp với nhau.

Trải nghiệm đi chạy trail gần đây, tôi được nhìn rõ hơn những góc độ của sự tự lập tuyệt đối, thách thức những điều bên ngoài, và sự hòa hợp cùng nhau.

Tuần này, mình tham gia trail 75km ở Lâm Đồng Đà Lạt, với độ cao nhất hơn 1900m, dù chưa tham gia trail trước đó, và không có vận dụng trail đi cùng (ngoài việc mình tập thể dục hàng ngày từ bé, mình tin vào thể lực của mình). Trước khi mình đi, một người bạn đã chạy trail nhiều đã bảo có mượn đồ trail không và bạn cho mình mượn túi đựng nước và đồ ăn. Mình cũng không định mang nước đi trên đường vì có nhiều trạm tiếp nước và đồ ăn, và mình hay có thói quen tập một lèo rồi uống nước.

Mình đã tin vào việc rèn luyện thể thao nhiều năm và việc leo núi thường xuyên của mình và không chuẩn bị cho 75km – không có đèn, không có gậy, không có bình đựng nước hay đồ uống.. và trong bối cảnh mình đang chữa trị gan. Trước hôm chạy, mình có nghe anh huấn luyện viên trail chia sẻ lại trải nghiệm tương tự của anh, nghĩ rằng mình khỏe, có thể lực nên lần đầu chạy trail đã không chuẩn bị kỹ, trong đó không chuẩn bị kỹ đồ, cụ thể không có gậy. Và người đi cùng anh, đi cùng tốc độ với anh khi ở đường bình thường, nhưng khi ở mỗi đoạn dốc cao, với cây gậy, bạn ý đã đi trước và cán đích trước anh 15 phút.

Sau trải nghiệm này, anh cho phép mình học cách dùng gậy và các kỹ thuật leo núi khác, ngoài việc ‘cậy sức khỏe’ của mình. Anh đã cải thiện kết quả đáng kể trong các lần leo núi khác, và quan trọng anh thấy cơ thể được khỏe mạnh bền vững hơn khi kết hợp cả khoa học và lắng nghe cơ thể.

Trong mình cũng có một tiếng nói nhỏ, mỗi nghề có ‘best practices’ – những bài học/kỹ thuật/chú ý được đúc kết bởi nhân loại, mình có thể học để thêm công cụ – kết hợp với niềm tin vào bản thân. Mình đã cho mình lắng nghe chia sẻ của các huấn luyện viên trước ngày chạy về các chú ý khi chạy trail các cự ly, tùy vào thời lượng định hoàn thành để chuẩn bị nước/thức ăn bổ trợ. Mình áp dụng và mình thấy cơ thể sảng khoái vẫn có thể vận hành sau khi chạy, thay vì ‘lạm dụng’ cơ thể quá mức để sẽ ‘tê liệt’ sau 75km chạy (trong bối cảnh mình đang chữa gan). Mình chạy lâu hơn 2 tiếng so với dự định, và trong top 12 nữ.

Nhưng mình cũng tin vào việc lắng nghe cơ thể… ở đây có một việc là tuyệt đối lắng nghe cơ thể - kết hợp với những best practices…

Giai đoạn đầu của tự chủ - luôn thách thức những lý thuyết xung quanh, và tuyệt đối tin vào sức mạnh của niềm tin và tiềm năng con người.

Một khía cạnh khác của tự chủ sau đó là – sẽ kế thừa những gì tốt đẹp nhất của nhân loại đã đúc kết, không cần ‘re-invent the wheel’, và dành tâm sức cho những gì giá trị mới, trong khi vẫn vận dụng sức mạnh của niềm tin và tiềm năng con người.

Bạn có cảm giác trên? Bạn có thấy những góc cạnh của sự tự lập tuyệt đối? Bạn đang trải nghiệm giai đoạn nào?

Dù bạn đang ở giai đoạn nào, mình tin đó là một bước đệm cho những trải nghiệm tiếp theo, nếu bạn cho mình thường xuyên nhìn lại điều gì thực sự quan trọng – và để điều quan trọng đó làm kim chỉ nam cho hành động quan trọng của bạn! Và biết rằng, bạn không một mình, chúng ta cùng trải nghiệm hành trình…

Một tuần tuyệt vời cho chúng ta!